26 August, 2011

Dòng sông Thạch Hãn



Đò lên Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ.

Đáy sông còn đó bạn tôi nằm.

Có tuổi hai mươi thành sóng nước.

Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm




(Lê Bá Dương)

Tấc đất thành cổ


Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới cỏ
Trời cũng tự trong xanh và lộng gió
Dẫu ồn ào đừng lay mạnh hàng cây

Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Thành cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mỗi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho hôm nay tôi đến nghẹn ngào

Bạn nằm lại nơi này nơi nao ?
Phía đông thành, tây thành hay dưới dòng Thạch Hãn
Tám mươi mốt ngày đêm đất trời ken dày bom đạn
Cát trắng vàng nghiêng lệch cả dòng sông.

Thắp một nén nhang và khóc ít thôi,
Tôi thầm nhủ lòng mình như vậy
Để một phút lắng lòng nghe bạn gọi


Bạn nằm lại nơi nào bạn ơi ?
Bạn nằm lại nơi đồng đất quê hương
Nơi chiến tuyến lằn ranh sông Bến Hải
Súng trong tay và đôi mắt rực lửa,
Trút hận xuống đầu thù rồi ngã xuống bình yên.

Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới cỏ
Trời Quảng Trị trong xanh và lộng gió
Ru mãi bài ca Bẩt tử đến vô cùng.


(Pham Dinh Lan)

22 August, 2011

Một bữa ăn tối



Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim. Cô ta nói: "Em yêu anh, nhưng em biết một người phụ nữ khác cũng rất yêu thương anh và rất muốn có những khoảng thời gian ở bên anh".

Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là Mẹ tôi, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.

Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim.

"Có chuyện gì không con ? Gia đình con ổn cả chứ ?"
Bà lo lắng hỏi. Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.

"Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình thôi".

Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ cũng rất thích điều đó".

Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: "Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất ấn tượng về điều này."

Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà. "Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món".

Tôi trả lời: "Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ".

Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.

Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: "Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời". Tôi gật đầu đồng ý.

"Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?" Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà.

"Tuyệt vời. Hơn cả mức anh tưởng".

Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.

Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:

"Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn - một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ".
t


MẸ GIÀ

Mẹ già sáng cháo chiều rau
Cắc ca cắc củm từng hào nuôi con.