22 December, 2011
10 December, 2011
20 October, 2011
Thư gởi con!
Mấy ngày nay, trên các trang mạng xã hội, các diễn đàn xôn xao bàn tán về một bức thư của cha mẹ gửi đến những đứa con thân yêu của mình. Dưới đây là đoạn trích bức thư giản dị nhưng khiến những người làm con phải nhìn nhận lại chính mình.
“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
"Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ." Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
"Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ." Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều...Bố mẹ..."
Tác giả: Pierre Antoine (Việt kiều Pháp)Theo Khởi NguyênVTC
14 October, 2011
Lòng mẹ
Lòng mẹ
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.Ðơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình."Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?". Và cậu bé òa khóc.
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.Ðơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình."Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?". Và cậu bé òa khóc.
Đừng sợ vấp ngã!
Đừng sợ vấp ngã
Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ ?Lần đầu tiên chập chững bước đi, bạn đã bị ngã ?Lần đầu tiên tập bơi, bạn uống nước và suýt chết đuối phải không?Lần đầu tiên chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng banh không?Không sao đâu, vì… Walt Disney từng bị tờ báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng nếm mùi phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Disneyland.
Lúc còn học phổ thông, Louis Paster chỉ là một học sinh trung bình.Về môn hoá, ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp.
Lev Tolstoy, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng “Chiến tranh và hoà bình” bị đình chỉ học đại học vì “vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập”.
Henry Ford thất bại và cháy túi tới năm lần trước khi thành công.
Ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và không thể nào hát được.
Vậy, xin bạn chớ lo sợ thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình.
Xin Đừng!
Đừng...
Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Đừng lấy của cải vật chất đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ “giàu có” trong cuộc sống của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy chốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.
Một việc nhỏ
Một việc nhỏ
Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ : Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !". Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống.
An hưởng cuộc đời
An hưởng cuộc đời
Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm: "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"
o O oCâu chuyện cổ kể trên cũng giống như cuộc đời của chúng tạ Hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức sao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bàn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than ôi! Lúc đó thì ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đã bỏ mất dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính.Hãy sống tỉnh thức, để an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của cuộc đời.Cuộc đời rất mong manh, hãy an trú trong hiện tại.
Tôi sẽ ngừng than vãn!
Tôi sẽ ngừng than vãn!
Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.
Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.
Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy khoẻ hơn hôm qua thì bạn đã may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, chưa bao giờ trải qua tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.
Nếu bố mẹ bạn còn sống và hạnh phúc bên nhau thì trường hợp của bạn không nhiều đâu.
Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỉ người trên thế giới chẳng bao giờ đọc được thứ gì cả.Hãy nâng niu những gì bạn có vì rất nhiều người thèm được như bạn đấy.
Mỗi câu nói là một câu hỏi cho chính tôi và các bạn!
Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng. Hãy thử những cách sau đây:
- Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
- Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho đó là quan trọng. Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
- Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
- Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
- Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
- Đừng ngại ngần thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
- Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
- Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
- Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
- Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
- Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
- Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dể dàng.
- Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
- Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá…
Phật ở đâu?
Phật ở đâu?
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như hình dạng trong Kinh đã diễn tả."Thân Phật sắc vàng, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng. "Một hôm tại một sườn non, chàng trai tình cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, cốt cách siêu phàm, mừng quá, chàng khẩn khoản:- Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không... Xin chỉ dùm cho con với.Ông lão mĩm cười:- Ồ! Chỗ nào mà không có Phật... Trên quãng đường vừa qua, chả lẽ con không gặp được Ngài ư...- Thưa cụ, trên đường đi con đã từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đã mô tả về Phật cả.Ông cụ cười ha hả:- Cháu ngốc nghếch thật, cháu không biết rằng cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó người Ấn Độ đã đốt thành tro và chia nhau xây tháp thờ cúng cả rồi ư...- Thưa, thế thì Phật chết rồi sao...- Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu như chúng sinh vậy. Con có còn muốn gặp Ngài nữa không...- Thưa, dù bất cứ với hình dáng nào, nếu đích thật là Ngài thì con vẫn vô cùng khát ngưỡng.- Vậy thì, để ta mách nước cho con nhé... Con hãy quay về, trên đường về nếu con gặp người nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái thì người đó chính là một hóa thân của Phật. Hãy thừa sự và cúng dường vị Phật ấy như trong kinh đã dạy.Chàng trai hối hả quay về. Suốt quãng đường dài, chàng không gặp Đức Phật nào mà hình dạng như cụ già diễn tả. Chán nản, chàng đi luôn về nhà. Trời đã khuya, bà mẹ còn chong đèn ngồi đợi con. Nghe tiếng gọi cửa bà mừng quá, quờ quạng tìm đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa.Chàng trai thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, mang lộn chiếc guốc trái qua chân phải, guốc phải sang chân trái. Chàng ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào: "Ôi Đức Phật yêu quí của con. "
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như hình dạng trong Kinh đã diễn tả."Thân Phật sắc vàng, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng. "Một hôm tại một sườn non, chàng trai tình cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, cốt cách siêu phàm, mừng quá, chàng khẩn khoản:- Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không... Xin chỉ dùm cho con với.Ông lão mĩm cười:- Ồ! Chỗ nào mà không có Phật... Trên quãng đường vừa qua, chả lẽ con không gặp được Ngài ư...- Thưa cụ, trên đường đi con đã từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đã mô tả về Phật cả.Ông cụ cười ha hả:- Cháu ngốc nghếch thật, cháu không biết rằng cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó người Ấn Độ đã đốt thành tro và chia nhau xây tháp thờ cúng cả rồi ư...- Thưa, thế thì Phật chết rồi sao...- Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu như chúng sinh vậy. Con có còn muốn gặp Ngài nữa không...- Thưa, dù bất cứ với hình dáng nào, nếu đích thật là Ngài thì con vẫn vô cùng khát ngưỡng.- Vậy thì, để ta mách nước cho con nhé... Con hãy quay về, trên đường về nếu con gặp người nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái thì người đó chính là một hóa thân của Phật. Hãy thừa sự và cúng dường vị Phật ấy như trong kinh đã dạy.Chàng trai hối hả quay về. Suốt quãng đường dài, chàng không gặp Đức Phật nào mà hình dạng như cụ già diễn tả. Chán nản, chàng đi luôn về nhà. Trời đã khuya, bà mẹ còn chong đèn ngồi đợi con. Nghe tiếng gọi cửa bà mừng quá, quờ quạng tìm đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa.Chàng trai thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, mang lộn chiếc guốc trái qua chân phải, guốc phải sang chân trái. Chàng ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào: "Ôi Đức Phật yêu quí của con. "
“Cho con một phút bào chữa!”
“Cho con một phút bào chữa!”
http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/460497/“Cho-con-mọt-phút-bào-chũa”.html
TT - Chẳng ít lần tôi dằn vặt tự hỏi: Tại sao mình có đủ kiên nhẫn làm tất cả mọi thứ cho con, thế mà lại không đủ kiên nhẫn dù chỉ năm phút để nghe mẹ nói chuyện.
“Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi/ Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn”... (Thơ Đỗ Trung Quân) - Ảnh: Quân Nam
Và chẳng ít lần không kiềm chế nổi, tôi đã để mình mắc cái tội “bất hiếu”: cãi mẹ, tỏ ra khó chịu khi mẹ nhớ nhớ quên quên, hoặc càm ràm khi mẹ làm gì đó chậm chạp... Nhưng nếu được, tôi sẽ không xin mẹ “tát con một cái cho hết tội” như bạn nào đó, mà sẽ chỉ cầu xin mẹ một lời: “Cho con một phút bào chữa!”. Để tôi có dù chỉ một phút, được phân bua ít nhiều về những hành động làm mẹ buồn lòng.
Mẹ và con
Nếu cha mẹ già đi...
Gần đây, nhiều diễn đàn lan truyền một lá thư có tựa đề “Hãy bao dung nếu bố mẹ già đi”, với phần mở đầu day dứt: Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... xin con hãy bao dung!...
Bên cạnh những hiệu ứng xúc động của câu chuyện đem lại, lá thư cũng đặt ra một phản ứng khác: tại sao cha mẹ lại “xin con cái hãy bao dung!”, đã làm con thì phải yêu thương - hiếu kính cha mẹ. Và chuyện phụng dưỡng cha mẹ tuổi về chiều là một trong những cách biểu lộ đạo lý ấy, bởi “tròn chữ hiếu mới là đạo con”.Tôi và những bạn bè của mình có đôi lần kể với nhau về chuyện vì sao giữa mình và ba mẹ không suy nghĩ cùng một hướng. Tại sao nhiều khi ba mẹ lấn quá sâu vào đời sống riêng của con cái và muốn con cái (cả dâu, rể) sống theo ý mình thì mới hài lòng?
Bạn tôi có lần thật sự stress khi bị mẹ giận chỉ vì bạn bỏ ngang một công việc “ngon lành”, ngồi nhà để nhận dự án cá nhân (nhiều người gọi là freelance); hay một bạn khác bị mẹ quở chỉ vì dám cao giọng cự nự với sếp, vì theo cụ “người ta trả lương cho mình thì phải biết điều chứ, nhiều lời chỉ chuốc vạ vào thân”...
Với những tâm sự được bày ra, hầu như ai cũng băn khoăn tại sao giữa những đứa con và ba mẹ vẫn có một bức tường cao ngút vô hình ngăn cách. Mỗi người sẽ phải tự hiểu và lý giải những lý do vì sao giữa mẹ và con gần gũi đến thế, thương xót nhau đến thế, mà hễ có chuyện lại giống như mỗi người đứng ở một bờ con sông, khắc khoải ngó mắt sang bên bờ kia, khắc khoải nỗi đau riêng mà không thể nào chạm vào nhau.
Từ nhỏ tôi đã quen tự lập và tự quyết định mọi thứ liên quan đến bản thân. Để ý thức và gìn giữ “nếp nhà”, tôi chẳng khi nào nguôi tự nhủ là sẽ không làm gì hư hỏng để mẹ phải buồn, phải khóc. Nhưng để sống cho tốt và để trưởng thành, tôi nghĩ mẹ khó lòng mà thấu cho hết tôi đang phải sống thế nào, đối diện với cái gì bên ngoài xã hội, gặp những ai, buồn thương, giận dữ mỗi lúc ra làm sao. Tôi chỉ dám đem những điều vui vẻ, những thành công, những câu chuyện đối nhân xử thế tràn đầy niềm vui nụ cười kể cho mẹ nghe. Để mẹ được an lòng giữa những năm tháng tuổi già, rằng con gái mẹ vẫn đang mạnh giỏi, đang vui tươi, đang gặp toàn những chuyện thuận lợi suôn sẻ. Còn bao nhiêu sóng gió, vất vả, băn khoăn, trăn trở và những quyết định dữ dội đều giữ lại cho riêng mình để mẹ đừng lo nghĩ, để mẹ khỏi buồn. Mỗi lúc về đến nhà tôi lại “dò” theo từng cử chỉ của mẹ, và mẹ cũng vậy - xét nét theo từng cử chỉ của con gái.
Lời nào là lời chung?
Cũng có đôi khi tôi liều mình thử “lấn sân”, lựa lời nói với mẹ về dự định của mình sắp tới, những thay đổi trong công việc nhưng thật sự “chẳng thể tìm ra được tiếng nói chung”. Mẹ không ủng hộ mọi sự thay đổi của tôi dù tôi đã đưa ra lời phân tích. Tôi hiểu ra với người lớn tuổi, những ước mơ, dự định và thay đổi của con cái thường viển vông, khó hiểu.
Nhiều lần tôi thiếu kiên nhẫn đến nỗi ngắt ngang câu chuyện kể về người hàng xóm nào đó mẹ gặp, chuyện mẹ la rầy sao tôi mua nhiều thứ linh tinh trong nhà mà không biết tiết kiệm. Tôi không chịu được mẹ bằng mọi cách giữ lại mọi thứ đồ đạc hư cũ trong khi nhà thì chật chội và cần dọn dẹp... Tôi gắt gỏng với mẹ vì mẹ để đồ dùng không đúng chỗ, rầy rà vì mẹ cư xử quá thật bụng, đôi lúc thành ra “mếch lòng” người xung quanh.
Nhưng thường, sau những phút bất đồng, sau những lời qua tiếng lại dù chẳng quá gay gắt với mẹ, hầu như tôi chỉ biết khóc lặng khi đoán chừng mẹ đã ngủ say. Khóc vì tủi thân, khóc vì mỏi mệt, và khóc vì thương mẹ quá. (Mà cũng chẳng dám khóc cho lớn tiếng vì sợ mẹ nghe thấy sẽ thức giấc thì sao?).
Làm sao tránh cho mẹ tổn thương khi tôi biết tuổi mẹ đã lớn, dễ mặc cảm và đổ vỡ. Tình thương yêu mẹ con là tình cảm tự nhiên nhất trên đời, hiểu vậy nhưng tôi nghĩ không có đứa con nào không rơi vào dăm ba tình cảnh khó xử, để rồi phải làm cha mẹ đau lòng. Với trường hợp của bản thân, tôi phải liên lục soi lại mình, liên tục nghiệm ra những cư xử thiếu mềm mỏng, nó giống như sự tỉnh ngộ để mình biết đúng biết sai, để học cách kiềm chế, để biết cách đối xử với “người quan trọng nhất và cũng mong manh nhất” trong cuộc sống của tôi!
Bạn có thể day dứt nhưng liệu bạn có dám khẳng định chắc nịch sẽ không phạm lỗi lần thứ nữa với ba mẹ đã già của mình? Cái vòng luẩn quẩn khó lòng cưỡng lại ấy người ta vẫn gọi là thứ “nợ đồng lần”, thứ nợ từ vô lượng kiếp, khi ai đó được định đoạt là cha mẹ của ta trong kiếp sống này?
Chỉ còn cách luôn nhắc nhớ mình để tránh những tổn thương, bởi bạn thấu hiểu hơn ai hết: rằng ba mẹ chỉ có một trên đời.
MANI
Cũng có đôi khi tôi liều mình thử “lấn sân”, lựa lời nói với mẹ về dự định của mình sắp tới, những thay đổi trong công việc nhưng thật sự “chẳng thể tìm ra được tiếng nói chung”. Mẹ không ủng hộ mọi sự thay đổi của tôi dù tôi đã đưa ra lời phân tích. Tôi hiểu ra với người lớn tuổi, những ước mơ, dự định và thay đổi của con cái thường viển vông, khó hiểu.
Nhiều lần tôi thiếu kiên nhẫn đến nỗi ngắt ngang câu chuyện kể về người hàng xóm nào đó mẹ gặp, chuyện mẹ la rầy sao tôi mua nhiều thứ linh tinh trong nhà mà không biết tiết kiệm. Tôi không chịu được mẹ bằng mọi cách giữ lại mọi thứ đồ đạc hư cũ trong khi nhà thì chật chội và cần dọn dẹp... Tôi gắt gỏng với mẹ vì mẹ để đồ dùng không đúng chỗ, rầy rà vì mẹ cư xử quá thật bụng, đôi lúc thành ra “mếch lòng” người xung quanh.
Nhưng thường, sau những phút bất đồng, sau những lời qua tiếng lại dù chẳng quá gay gắt với mẹ, hầu như tôi chỉ biết khóc lặng khi đoán chừng mẹ đã ngủ say. Khóc vì tủi thân, khóc vì mỏi mệt, và khóc vì thương mẹ quá. (Mà cũng chẳng dám khóc cho lớn tiếng vì sợ mẹ nghe thấy sẽ thức giấc thì sao?).
Làm sao tránh cho mẹ tổn thương khi tôi biết tuổi mẹ đã lớn, dễ mặc cảm và đổ vỡ. Tình thương yêu mẹ con là tình cảm tự nhiên nhất trên đời, hiểu vậy nhưng tôi nghĩ không có đứa con nào không rơi vào dăm ba tình cảnh khó xử, để rồi phải làm cha mẹ đau lòng. Với trường hợp của bản thân, tôi phải liên lục soi lại mình, liên tục nghiệm ra những cư xử thiếu mềm mỏng, nó giống như sự tỉnh ngộ để mình biết đúng biết sai, để học cách kiềm chế, để biết cách đối xử với “người quan trọng nhất và cũng mong manh nhất” trong cuộc sống của tôi!
Bạn có thể day dứt nhưng liệu bạn có dám khẳng định chắc nịch sẽ không phạm lỗi lần thứ nữa với ba mẹ đã già của mình? Cái vòng luẩn quẩn khó lòng cưỡng lại ấy người ta vẫn gọi là thứ “nợ đồng lần”, thứ nợ từ vô lượng kiếp, khi ai đó được định đoạt là cha mẹ của ta trong kiếp sống này?
Chỉ còn cách luôn nhắc nhớ mình để tránh những tổn thương, bởi bạn thấu hiểu hơn ai hết: rằng ba mẹ chỉ có một trên đời.
MANI
26 August, 2011
Dòng sông Thạch Hãn
Đò lên Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ.
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm.
Có tuổi hai mươi thành sóng nước.
Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm
(Lê Bá Dương)
Tấc đất thành cổ
Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới cỏ
Trời cũng tự trong xanh và lộng gió
Dẫu ồn ào đừng lay mạnh hàng cây
Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Thành cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mỗi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho hôm nay tôi đến nghẹn ngào
Bạn nằm lại nơi này nơi nao ?
Phía đông thành, tây thành hay dưới dòng Thạch Hãn
Tám mươi mốt ngày đêm đất trời ken dày bom đạn
Cát trắng vàng nghiêng lệch cả dòng sông.
Thắp một nén nhang và khóc ít thôi,
Tôi thầm nhủ lòng mình như vậy
Để một phút lắng lòng nghe bạn gọi
Bạn nằm lại nơi nào bạn ơi ?
Bạn nằm lại nơi đồng đất quê hương
Nơi chiến tuyến lằn ranh sông Bến Hải
Súng trong tay và đôi mắt rực lửa,
Trút hận xuống đầu thù rồi ngã xuống bình yên.
Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới cỏ
Trời Quảng Trị trong xanh và lộng gió
Ru mãi bài ca Bẩt tử đến vô cùng.
(Pham Dinh Lan)
22 August, 2011
Một bữa ăn tối
Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim. Cô ta nói: "Em yêu anh, nhưng em biết một người phụ nữ khác cũng rất yêu thương anh và rất muốn có những khoảng thời gian ở bên anh".
Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là Mẹ tôi, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.
Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim.
"Có chuyện gì không con ? Gia đình con ổn cả chứ ?"
Bà lo lắng hỏi. Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.
"Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình thôi".
Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ cũng rất thích điều đó".
Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: "Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất ấn tượng về điều này."
Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà. "Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món".
Tôi trả lời: "Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ".
Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.
Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: "Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời". Tôi gật đầu đồng ý.
"Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?" Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà.
"Tuyệt vời. Hơn cả mức anh tưởng".
Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.
Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:
"Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn - một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ".
t
MẸ GIÀ
Mẹ già sáng cháo chiều rau
Cắc ca cắc củm từng hào nuôi con.
Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là Mẹ tôi, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.
Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim.
"Có chuyện gì không con ? Gia đình con ổn cả chứ ?"
Bà lo lắng hỏi. Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.
"Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình thôi".
Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ cũng rất thích điều đó".
Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: "Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất ấn tượng về điều này."
Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà. "Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món".
Tôi trả lời: "Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ".
Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.
Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: "Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời". Tôi gật đầu đồng ý.
"Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?" Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà.
"Tuyệt vời. Hơn cả mức anh tưởng".
Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.
Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:
"Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn - một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ".
t
MẸ GIÀ
Mẹ già sáng cháo chiều rau
Cắc ca cắc củm từng hào nuôi con.
13 August, 2011
22 July, 2011
Tình yêu vượt thời gian!!!
TÌNH YÊU LÀ NHƯ THẾ NÀY SAO ??????
Chàng: Cuối cùng thì ngày này đã đến ! Anh đã chờ mong quá lâu.
Nàng: Anh có muốn em ra đi không ?
Chàng: Không ! Đừng có nghĩ tới chuyện đó.
Nàng: Anh có yêu em không ?
Chàng: Dĩ nhiên rồi ! Cả ngàn lần cũng không đủ.
Nàng: Anh có bao giờ lừa dối em không ?
Chàng: Không ! Tại sao em lại hỏi câu ngơ ngẩn như vậy.
Nàng: Anh có muốn hôn em không ?
Chàng: Mỗi khi anh có cơ hội.
Nàng: Anh có đánh em không ?
Chàng: Em điên hả ? Anh đâu phải loại người đó.
Nàng: Em có thể tin tưởng nơi anh được chớ ?
Chàng: Ừ
Nàng: Anh yêu ! ....................
Vài năm sau:...............
Xin mọi người đọc ngược từ dưới lên.......
21 July, 2011
Chuyện đời là thế!!!
Tao ở nhà tao, tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi nói rằng không đến
Đến thì mi nói đến làm chi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi nói rằng không đến
Đến thì mi nói đến làm chi
Nguyễn Công Trứ
18 July, 2011
13 June, 2011
03 June, 2011
31 May, 2011
05 May, 2011
04 May, 2011
02 May, 2011
26 April, 2011
04 April, 2011
25 February, 2011
30 January, 2011
14 January, 2011
Công cha, nghĩa mẹ!
(Duong Tung Chau)
Gìa nua tóc bạc điểm sươngCha tôi nhân hậu tình thương tràn đầy
công Cha nâng chín tầng mây
chất cao nghìn núi .đong đầy trăm sông.
Con chưa một lần đặt bút viết về Cha
giờ mới thấy con vô tình đến vậy
nhìn vết xe đời con chợt thấy
những vết nhăn của ngày tháng bôn ba
Chưa một lần con viết tặng Cha
những dòng chữ cứ nhạt nhòa trước mắt
giọt nước mắt hay mồ hôi Cha mặn
giỏ xuống đời rồi vội thấm về đâu
Thấm về đâu giữa cuộc sống bao la
Cha ngẩn đầu với muôn vàng khó nhọc
thương Cha nhiều nhưng con không thể khóc
khóc rồi là yếu đuối phải không Cha
Không biết bao lần con bứơc đi xa
một lần đi là biết bao nổi nhớ
một lần đi là biết bao trăn chở
con vẩn không quên lời dạy của Cha
hảy ngẩn đầu rồi con sẽ vượt qua
vì hạnh phúc không dể dàng mà có.
01 January, 2011
Subscribe to:
Posts (Atom)